Cài đặt ngày sinh
Cài đặt ngày sinh (DL), giới tính để xem được nhanh nhất

Đạo Phật giải thích về việc "Kẻ tàn ác sống thảnh thơi, còn người tốt thì sống khổ sở"

Thứ Tư, 25/06/2025 13:48 (GMT+07)
(Lichngaytot.com) Cùng nghe Phật nói về việc kẻ tàn ác sống thảnh thơi, người tốt sống khổ sở sẽ hiểu hết nguyên lý của cuộc sống sướng khổ và nghiệp quả.
 

1. Quan niệm sai lầm về "Thiện ác"

 
Phat noi ve viec ke tan ac song thanh thoi, nguoi tot song kho so

Phật nói về việc kẻ tàn ác sống thảnh thơi, người tốt sống khổ sở


Trong xã hội, nhiều người thường than phiền khi chứng kiến những hiện tượng bất công: "Người tốt không có kết cục tốt, kẻ ác lại sống nhởn nhơ."

Họ cho rằng không hề có công lý và chế giễu thuyết nhân quả "thiện có thiện báo, ác có ác báo" là mê tín.
 
Thậm chí, có những người cực đoan còn nói: "Phật giáo toàn là mê tín. Nếu thật sự có nhân quả báo ứng, tại sao Đức Phật không khiến kẻ ác phải chịu báo ứng ngay lập tức sau khi làm việc xấu, và người tốt được hưởng quả báo tốt ngay sau khi làm việc thiện? Như vậy chẳng phải rành rọt thiện ác hay sao!"
 
Quan điểm này xuất phát từ sự thiếu hiểu biết về lý thuyết nghiệp báo của Phật giáo.

Thực chất, Phật giáo chưa bao giờ có cách nói "thiện có thiện báo, ác có ác báo".

Có lẽ nhiều người sẽ khó chấp nhận điều này, vậy lẽ nào lý thuyết "thiện ác cuối cùng sẽ có báo ứng" mà chúng ta tin tưởng bấy lâu nay là sai?
 

2. Giải thích về "Nghiệp" và "Quả" trong Phật giáo

 
Trước khi nghe Phật nói về việc kẻ tàn ác sống thảnh thơi, người tốt sống khổ sở hãy cùng tìm hiểu "nghiệp" là gì.
 
"Nghiệp" được hiểu là những hành động của thân, khẩu, ý, bao gồm thiện, ác và vô ký. Nói đơn giản, nghiệp là một loại "tạo tác" hữu hình hoặc vô hình, được chia thành ba loại: thiện, ác và vô ký.
 
Những hành động như cầm nắm, co duỗi của thân là thân nghiệp; những lời nói, âm thanh phát ra là ngữ nghiệp; những tạo tác của ý thức thứ sáu, tức là tư tâm sở trong tâm sở, là ý nghiệp. Nghĩa là, tư duy thúc đẩy thân hành là thân nghiệp, tư duy thúc đẩy lời nói là ngữ nghiệp, tư duy thúc đẩy ý nghĩ là ý nghiệp.
 
Nếu tu thiện nghiệp cảm quả khả ái, nếu tạo ác nghiệp cảm quả bất khả ái, nếu lìa xa thiện nghiệp và bất thiện nghiệp này, thì quả khả ái và bất khả ái rốt cuộc không thể có được.
 
Thiện nghiệp là nghiệp mang lại quả báo dễ chịu, có thể giúp chúng sinh thoát khỏi khổ đau, nên gọi là thiện.

Ác nghiệp là nghiệp chiêu cảm quả báo không dễ chịu, làm tổn hại hữu tình, nên gọi là ác. Vô ký nghiệp là nghiệp không thể xếp vào thiện hay ác, vì nó không thiện cũng không ác.
 
Đến đây, hẳn mọi người đã hiểu rằng, nhân quả báo ứng trong Phật giáo thực ra là "thiện có lạc báo, ác có khổ báo".
 
Vậy lạc báo và khổ báo được phân biệt như thế nào?
 
Lạc báo là khi thân tâm cảm nhận được sự thuận lợi, dễ chịu và an vui. Khổ báo là khi gặp phải những điều trái ý, khiến thân tâm bị bức bách và đau khổ.
 
Nói một cách dễ hiểu hơn, lạc báo là thân tâm an lạc, không phiền não còn khổ báo là phiền não chồng chất, thân tâm đau khổ, chịu đựng mọi dày vò.
 
Thiện báo - Lạc báo; Ác báo - Khổ báo. Đừng xem nhẹ sự khác biệt một chữ này, nội hàm của chúng có sự khác biệt về bản chất.
 
Thiện và ác không có ranh giới rõ ràng, mỗi người có quan niệm riêng về thiện ác, và những quan niệm này đều mang dấu ấn mạnh mẽ của "cái tôi".

Cùng một sự việc, đối với một số người là "thiện", nhưng đối với những người khác có thể gọi là "ác".
 
Ví dụ, công ty đưa ra quy định mới: Hủy bỏ mức lương cơ bản, lương hoàn toàn dựa vào hiệu suất làm việc mỗi nhân viên tạo ra. Quy định mới này đối với những nhân viên có năng lực mạnh mẽ là "thiện", làm nhiều hưởng nhiều, có thể kiếm được nhiều tiền hơn. Nhưng đối với những nhân viên thường ngày làm việc hời hợt, quy định của sếp lại là "tội ác tày trời".
 
Phàm phu đều có chấp ngã, cùng một sự việc, những người khác nhau có những cảm nhận khác nhau, vì vậy không thể tuyệt đối lấy thiện ác để luận quả báo.
 
Nhưng cũng chính vì phàm phu có chấp ngã, nên quả báo thiện ác từ góc độ "cái tôi" mà cảm nhận lạc thọ và khổ thọ mới càng thể hiện sự công bằng của nhân quả.
 
Làm điều thiện sẽ nhận được quả đáng yêu, cảm nhận sự an lạc, làm điều ác sẽ nhận được quả không tốt, phải cảm nhận sự đau khổ. Đây mới chính là lý thuyết nhân quả của Phật giáo.
 

3. Thời gian chín muồi của nghiệp báo

 
Thoi gian chin muoi cua nghiep bao
 
Còn việc tại sao việc thiện ác không lập tức mang lại kết quả an vui hay đau khổ cũng rất dễ giải thích. 

Trong Phật giáo, quan niệm về "kẻ tàn ác sống thảnh thơi, người tốt lại khổ sở" không phải là một quy luật bất biến mà là một hiện tượng tạm thời, chịu sự chi phối của nghiệp quả và luân hồi.

Phật giáo dạy rằng mọi hành động đều có hậu quả, và nghiệp quả không phải lúc nào cũng hiển hiện ngay lập tức.
 
Đức Phật đã nói rất rõ trong kinh "Ưu Bà Tắc Giới Kinh": Nghiệp có bốn loại, một là hiện báo, hai là sinh báo, ba là hậu báo, bốn là vô báo.
 
Điều này có nghĩa là gì? Tức là nghiệp có bốn loại: Một là nghiệp tạo ra trong hiện đời sẽ được báo ứng trong hiện đời; hai là nghiệp tạo ra sẽ được báo ứng trong đời kế tiếp; ba là nghiệp tạo ra sẽ được báo ứng trong các đời sau đó; bốn là vô báo, như những nghiệp vô ký thì không có báo ứng.
 
Sự chín muồi của nghiệp lực cần có thời gian. Giống như hạt giống cần thời gian để phát triển thành cây, cây thân thảo có thể ra hoa kết quả trong một năm, trong khi cây thân gỗ cần vài năm hoặc thậm chí vài chục năm mới có thể trở thành cây cổ thụ. Mọi việc đều cần một quá trình.
 
Chỉ khi hiểu và nhìn nhận đúng đắn lý thuyết nhân quả của Phật giáo, chúng ta mới có thể học Phật và tu hành tốt hơn.

Vì vậy, đối với những điều không hiểu, đừng vội vàng đưa ra kết luận, hãy làm rõ và suy nghĩ thấu đáo rồi hãy nói, nếu không sẽ tạo khẩu nghiệp và về sau chắc chắn sẽ phải chịu khổ báo. 

Mời bạn tham khảo thêm tin:

Tin cùng chuyên mục

X