1. Lý do cổ nhân nói: Con cháu tự có phúc phận của con cháu?
Người xưa có câu: "Con cháu tự có phúc riêng của con cháu” (Nhân tôn tự hữu nhân tôn phúc). Và câu tiếp theo là "Chớ vì con cháu mà làm trâu làm ngựa" (Mạc dữ nhân tôn tác mã ngưu).
Ý nghĩa của câu nói này đó là mỗi người có phúc phần riêng bao gồm chính bạn và con cháu của bạn dù sống trong một nhà, cùng có tên trong gia phả nhưng mỗi người hưởng một loại phúc riêng. Vì thế đừng vì con cháu mà hao tâm, tổn trí, thậm chí nghĩ rằng mình phải làm trâu làm ngựa để phục vụ chúng, mong chúng đổi đời.
Trong tác phẩm "Cảnh thế thông ngôn", tác giả Phùng Mộng Long triều Minh cùng từng nói tới điều tương tự: "Nói về phần đời con đời cháu thì đó là việc của đời sau, không thể chu toàn mười phần được".
1.2 Bố mẹ không kiểm soát được số phận của con cái
Thực tế là có nhiều người vì muốn điều tốt cho con nên ép những điều vô lý, khiến sau này con trẻ đã trưởng thành nhận ra đang sống hộ bố mẹ chứ không phải cho chính mình thì khi đó đã quá muộn.
Nhìn chung, bố mẹ nhưng phải biết điểm dừng, phải biết thuận thế mà phát triển con cháu, chớ nên ép con thực ước muốn của chính mình, nó chỉ khiến trẻ càng thêm thương tổn.
Lại có những ông bố và mẹ cố gắng làm lụng để lại tài sản cho con, mong chúng được sung sướng, tuy nhiên, phúc của chúng mỏng nên không được hưởng nhiều. Tiền tài khi vừa về tay lại tiêu tán hết, cuối cùng công sức bao thế hệ lại đổ sông, đổ bể.
Ngay cả cuộc sống hiện nay cũng cho thấy nhiều tấm gương bố mẹ tài giỏi con cái tầm thường, thế nhưng sự thật không phải ai cũng dễ dàng chấp nhận. Nhìn chung, số phận của con cháu không phải do bố mẹ, ông bà của chúng định đoạn, nên biết tùy duyên, nhất định không cần phải quá độ hao tâm tổn sức quá nhiều.
Cha mẹ chỉ có trách nhiệm lớn nhất là giáo dục con thành một người tốt, một người tử tế, giáo dục chúng những đức tính và phẩm hạnh cao đẹp. Còn cuộc đời của mỗi người chính là phải tự họ đi làm, tự họ đi cảm nhận, tự họ đi trải nghiệm.
1.2 Câu chuyện La tú đi tu vì cậu con trai ngốc
Sau vài năm, tú tài họ La mới trở về quê, khi gặp lại cậu con trai 7 tuổi thì anh tò mò muốn biết con đã học được gì trong thời gian cha vắng nhà. Nhưng anh không biết rằng con trai chỉ biết làm việc nhà mà không học làm câu đối.
Anh tiếp tục dùng "Phụ thân" làm vế đối để xem con trai phải trả lời như thế nào. Người vợ lập tức chỉ vào mình để nhắc đáp án, nhưng cậu bé bất ngờ trả lời: "Nãi" (vú, sữa).
Tú tài họ La càng thêm tức giận, anh ta thấy rằng bản thân đã không có duyên với con đường làm quan, đứa con lại còn ngu dốt đến thế thì cuộc đời này quá vô cùng, nên anh chọn đi tu.
Từ khi La tú tài xuất gia, cô vợ ở nhà tiết kiệm ăn uống chi tiêu để thuê người dạy con cái mình nên người, bà cũng không quên tự mình dạy con về tri thức và đạo lý nhân sinh.
Nhờ được học thầy tốt nên cậu bé học hỏi được rất nhiều, thậm chí thi đỗ Trạng nguyên. Ngay khi biết mình đỗ Trạng nguyên, cậu muốn báo đáp ân tình của mẹ nên quyết định tổ chức một bữa tiệc long trọng.
Vợ của La tú tài biết tin đã sai người hầu mang ngân lượng bố thí cho hòa thượng. La tú tài không nhận ngân lượng mà nói với người canh cổng rằng mình muốn gặp Trạng nguyên.
Sau khi cha con gặp lại, La tú tài đã viết một bài thơ:
2. Nên giúp con dưỡng phúc như thế nào?
Đời mình khổ và thiếu thốn rồi nên "hi vinh đời bố củng cố đời con". Thế nhưng, dù có bao nhiêu tiền bạc, của cải đi chăng nữa cũng chỉ là vật chất ngoài thân, không phải ai cũng có thể giữ được tài sản mà bố mẹ, ông bà để lại.
2.1 Hãy tạo điều kiện cho con tự lập từ sớm
Thậm chí có những đứa trẻ đã học Đại học nhưng vẫn chây lười, đến bữa ăn cơm không biết giúp ai việc gì, có lúc chúng ngủ quên không dậy ăn cơm, đi học vì hôm đó không có ai gọi hay nhắc nhở. Những đứa trẻ này dù được bố mẹ yêu chiều, cho học trường quốc tế tốn tiền thì cũng khó thể thành tài.
Thế nhưng, họ đâu biết rằng việc nhỏ như làm hộ chúng mọi việc mỗi ngày chỉ khiến chúng hao tổn phước của mình, khi lớn lên không đủ phước để trở thành một người thành công.
Thực tế là ngay từ khi chúng nhận được cốc nước mà người khác đưa cho cũng là đã mất phước, vì thế nếu chúng chủ động được trong cuộc sống của mình càng sớm, biết tự dọn dẹp đồ chơi, biết nấu ăn, rửa bát, quét nhà, giúp người khác,... là chúng không chỉ giữ phước mà còn tích phước cho mình.
Vì vậy, với vai trò là phụ huynh thì cần hỗ trợ để tạo điều kiện cho con tự lập từ sớm, tuổi nhỏ làm việc nhỏ, không cần ép con phải trưởng thành nhanh chóng nhưng từng độ tuổi có những việc gì chúng có thể tự làm được thì hãy để cho con được làm, tránh "tranh phần" của chúng.
2.2 Tích đức hành thiện ngay từ những việc nhỏ
Cổ nhân từng nói: "Để lại cho con cháu cả sọt vàng không bằng dạy chúng siêng năng học tập một quyển kinh thư".
Muốn con ổn định lâu dài, tương lai sáng lạn, cha mẹ nên dạy con trọng đức hướng thiện ngay từ nhỏ.
Đặc điểm của giáo dục gia đình là lời nói, việc làm mẫu mực, cha mẹ làm gương cho con cái. Trẻ nhỏ vốn dễ thích nghi, thế nên việc giáo dục phẩm hạnh con cái lại càng trở nên quan trọng.
Từ Miễn - một vị quan thời nhà Lương từng nói rằng: “Người ta để lại tài sản cho con cháu, còn tôi thì để lại tiếng thơm. Con cháu mà có đức có tài ắt tự nhiên sáng lập nên gia nghiệp. Nếu con cái không tài đức, cha mẹ có để lại bao nhiêu của cải cũng vô dụng.